Title: The winter’s tale
Author: Shell
Pairing: KrisYeol
Category: !?
Rating: K
Disclaimer: They belong together
Enjoy~
Mùa thu năm 1949, tình hình chiến sự Nam – Bắc Triều Tiên hết sức căng thẳng.
Chanyeol thích gọi như vậy hơn, tuy gã biết, gã có thể dễ dàng bị bắn chết bất cứ lúc nào nếu để lọt mấy từ đó vào tai bọn binh lính. Tuy nhiên, sẽ chẳng có ai quan tâm gì tới gã.
Vì gã là một kẻ điên.
Hàng ngày, gã lê lết qua những con phố tàn lụi, nhìn những con người lay lắt đáng thương đang cố gắng vật lộn để sống, hềnh hệch cười, rồi bị đánh cho đến thừa sống thiếu chết. Gã cười lớn. Gã yêu thích vô cùng cái vị máu tanh nồng xộc lên mũi khi hứng những cú đạp vào bụng.
Gã chui vào những xó xỉnh hôi thối chứa rác từ các quán ăn, lục lọi thứ đồ thừa bẩn thỉu, đánh nhau cả với lũ chó để giành giật, rồi cười thỏa mãn với cái bụng được lấp đầy.
Gã nhìn bọn dân đen ngu muội, một lòng thề sống thề chết trung thành theo Chính phủ, cười điên cuồng.
Cuộc đời gã tràn ngập tiếng cười man dại và thê lương như thế. Thấp hèn còn hơn một loài thú vật.
Hồi còn nhỏ, gã cũng có một gia đình, có bố và mẹ làm ở vị trí chó chết nào đó trong Chính phủ mà gã lờ mờ không nhớ rõ. Ngày ngày, gã ngồi trong vòng tay họ, nghe kể đất nước này đẹp đẽ thế nào, đất nước này cao quý ra sao. Gã cười. Gã tin yêu đất nước. Cho đến khi, họ bị ám sát ngay tại nhà, vì lí do phản đối chính sách tấn công quân sự của Nhà nước. Hôm ấy, họ chết khi cố gắng bảo vệ gã khỏi những viên đạn lạnh lẽo. Mùi máu tựa hồ như vẫn còn phảng phất đâu đây.
.
Mùa thu năm ấy, Lý Gia Hằng hô vang “Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên muôn năm!” ba lần, rồi ngẩng cao đầu, rời Bình Nhưỡng tiến về phía Nam.
Hắn ta không còn là sĩ quan nhà nước nữa.
Hiện tại, hắn đã được trao cho một nhiệm vụ mà theo hắn là hết sức vinh hạnh.
Điệp vụ.
25 năm. 25 năm sống trên đời, được gọi là “con chó trung thành” của Nhà nước, hắn ta cũng không lấy đó làm điều “nhục nhã” mà trái lại, hắn còn rất vui vẻ. Hắn cho rằng, bảo vệ cho đất nước là một nhiệm vụ cao cả.
Hắn ta là trẻ mồ côi, đáng thương đến nỗi còn không biết mặt bố mẹ mình ra sao. Trong cái cảnh loạn lạc thế này, có lẽ đã chết mất xác ở xứ nào chăng? Hắn đã từng nghĩ, hai người bọn họ sao lại sinh hắn ra, khi biết chẳng đủ sức để nuôi bản thân, nói gì đến cưu mang hắn? Nhưng giờ, hắn ta cũng chẳng còn quan tâm nữa.
Năm 7 tuổi, hắn ta đã từng suýt chết vì đói. Thực quản cũng đã mết hết cảm giác vì lâu ngày chưa có thứ gì bỏ vào. Hắn cũng không còn sức để tìm đồ ăn nữa. Ở cái nơi lạnh lẽo tăm tối đó, hắn ta nằm bẹp dí chờ chết. Suy cho cùng, chết đi có khi lại tốt hơn.
Với chút tỉnh táo còn sót lại hôm ấy, hắn ta có thể cảm nhận được, có người lôi hắn đi. Rồi hắn được đưa đến một nơi sáng choang ánh đèn, một nơi mà đến nằm mơ hắn cũng không dám. Một người đàn ông lạ mặt dựng hắn dậy, tống đồ ăn vào mồm hắn.
Hắn nhai không kịp thở. Toàn thân quỳ rạp xuống, trầy xước rớm máu do bị kéo lê dưới mặt đất, nước mắt nhòe nhoẹt, mặn đắng cả cổ họng.
Người đàn ông ấy bắt hắn thề nguyền với cả danh dự rằng, phải một lòng trung thành với Triều Tiên, phải một lòng trung thành với Chủ tịch vĩnh cửu Kim Nhật Thành. Hắn cũng dùng hết sức bình sinh mà gào thật to, thật vang tên Chủ tịch.
Tiếng súng vang lên. Viên đạn ghim vào bắp chân hắn. Hắn mất đi ý thức, ngất lịm đi giữa vũng máu.
.
Tháng 10 năm 1949, Đại Hàn Dân Quốc chìm trong tuyết trắng.
Park Chanyeol vẫn lang thang trên khắp các nẻo đường, cười ngu dại. Gã nằm xuống một nơi phủ đầy tuyết lạnh mà mấy tháng trước vẫn là đồng cỏ xanh rờn, khua tay múa chân.
Gã nhớ mang máng, mẹ gã đã từng nói rằng, nếu làm như thế sẽ được một thiên thần tuyết.
Gã đứng dậy, phủi bụi tuyết còn bám trên quần áo, mỉm cười ngây ngẩn nhìn “thiên thần tuyết” mình vừa làm ra.
Bỗng dưng “Đoàng” một tiếng súng nổ. Gã giật mình, hoảng hốt nhìn xung quanh. Hình như tiếng phát ra từ một ngõ hẻm gần đấy.
Gã thận trọng tiến từng bước về chỗ đó, nghe ngóng tình hình.
Có một đám trẻ con nhao nhác khóc rền rĩ, bên cạnh là xác một con chó vẫn còn ấm hơi, có lẽ là bị bắn chết. Và hơn cả, có một gã đàn ông cao lớn đang chĩa súng về phía bọn trẻ.
Một kẻ điên vẫn chỉ là một kẻ điên. Chanyeol không hiểu vì sao, gã đã lao vào đó chắn trước mặt bọn trẻ, dù rằng gã cũng chẳng dũng cảm gì cho cam. Đối diện trước mặt gã là nòng súng đen ngòm lạnh lẽo. Trong chớp mắt, gã lại nhớ đến cái quá khứ u tối đó. Mùi máu tanh lại xộc lên mũi, kinh tởm đến buồn nôn. Gã im lặng như một tượng đá, ánh mắt không di chuyển khỏi nòng súng, chỉ có bao tử đang quằn quại đang cuộn trào.
Và gã cũng không hiểu sao, người đó lại không bóp cò. Hắn ta đổ rầm xuống nền đất. Cùng lúc đó, bọn trẻ con cũng nháo nhào mà chạy mất.
Đến lúc này gã mới phát hiện ra, trên người kẻ lạ mặt dính đầy máu.
.
Tháng 12 năm 1949, từng cơn gió bấc cắt da cắt thịt ùa về. Mưa tuyết dày hạt, phủ đầy trên những cành khô trụi lá.
Mặt hồ đã đóng băng, tỏa từng hơi lạnh lẽo. Phía bờ Tây hoang vắng, có một căn chòi rách nát tưởng chừng như đã bỏ hoang từ lâu.
Lý Gia Hằng ngồi im như một pho tượng đá, mặc kệ cho gió lạnh cứa vào da thịt từng cơn. Khói thuốc lá phì phèo hòa cùng với khói lạnh từ hơi thở. Trong tay hắn nắm chặt cái máy báo tin. Thế nhưng nó cũng im lìm như chính bản thân hắn, hay như chính trái tim hắn vậy. Đã hai tháng trôi đi, hắn mòn mỏi chờ đợi một cái tin, một cái tin từ nơi đất Bắc, nơi mà hắn hết sức tôn thờ.
Có tiếng loạt xoạt từ phía xa truyền đến. Hắn ném ngay mẩu thuốc lá đã tàn đi, rồi lại tiếp tục duy trì tư thế như cũ.
Park Chanyeol không biết từ đâu về, tay huơ huơ hai cái bánh bao lạnh ngắt về phía hắn, miệng cười rộng ngoác. Trông dở tệ.
Hôm đó, hắn suýt bị bọn lính Nam Hàn bắn chết, nhưng cũng chính hôm đó, hắn được một tên Nam Hàn cứu sống, nực cười thay. Gã có một đôi mắt xinh đẹp, nhưng u mê hoang dại. Vậy cũng tốt, gã sẽ không biết được thân phận của mình.
Cứ như vậy, có lẽ hắn sẽ thoải mái hơn.
Vậy cũng tốt…
– Hút thuốc! – Park Chanyeol khịt mũi, nhăn mặt càu nhàu.
Lý Gia Hằng giật mình, rồi lại thản nhiên:
– Thì sao?
Park Chanyeol không nói thêm gì nữa mà ngồi xuống cạnh Lý Gia Hằng, cắn một miếng bánh thật to, mắt lơ đễnh nhìn về phía hồ nước.
Cả hai đều giữ im lặng.
Thật ra, một kẻ điên thường biết rất nhiều thứ…
Một sự im lặng không bình thường.
.
Một ngày tháng 10, một ngày bão tuyết rít gào khắp nơi.
Lý Gia Hằng thở nhẹ, nhìn vào cái máy báo tin đang nhấp nháy tín hiệu đỏ.
Cuối cùng ngày này cũng đã đến.
Hắn ta lặng lẽ chuẩn bị đồ đạc, giấu khẩu súng luôn đầy đạn vào túi áo. Mục tiêu chính là người đứng đầu Đại Hàn Dân Quốc.
Park Chanyeol vẫn đang ngủ say. Hắn ta nhìn thật kĩ khuôn mặt ấy thật lâu, rồi quay gót bước đi.
– Đừng…
-…
– Nguy hiểm lắm…
Hắn bàng hoàng mở to mắt.
Gã khịt mũi, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn cảm nhận được nòng súng lành lạnh áp vào thái dương. Gã có thể nghe được sự run rẩy trong giọng nói của Lý Gia Hằng.
– Từ bao giờ?
Gã chỉ lắc nhẹ đầu, cười nhàn nhạt.
Sự lạnh lẽo đang áp sát vào thái dương biến mất. Tiếng bước chân xa dần.
Gã vẫn nhắm mắt. Một giọt lệ ứa ra.
.
Lý Gia Hằng bước từng bước thật chậm. Tay hắn mân mê khẩu súng. Cuối cùng, là vẫn không bắn được.
Hắn ngửa mặt thở dài. Trời xám xịt, bị che mờ bởi tuyết rơi. Tuyết tan trên da thịt, tê tái.
“Đoàng”
Một tiếng nổ nhức óc vang lên.
Lý Gia Hằng nhìn xuống vết thương vừa mới xuất hiện ngay gần bên ngực trái, rỉ máu đỏ tươi.
Hắn ta điên cuồng nã súng vào các bụi cây gần đấy. Ngay sau đó, những tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Nỗi nhục của một chiến binh là ngã xuống trước mặt kẻ thù.
Hắn ta ngã xuống nền tuyết, cay đắng mỉm cười. Máu chảy ra lênh láng làm tuyết tan. Hai thứ hòa vào nhau, nhòe nhoẹt, nhức mắt. Một mảng đen ập đến, choán lấy tâm trí của hắn. Bên tai vẫn loáng thoáng nghe được tiếng rút quân rầm rập của đám lính vừa phục kích hắn.
Trong cơn chuếnh choáng, hắn nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của Chanyeol.
Hơi thở của hắn yếu dần, rồi tắt hẳn…
Chanyeol ngồi sụp xuống trước thân thể vẫn còn ấm hơi, đưa tay vuốt mắt hắn lại.
Mùi máu làm gã thấy khó thở. Gã đập liên hồi vào lồng ngực, cảm giác chết nghẹn trong đau đớn.
Gã cất tiếng khàn khàn:
– Tạm biệt…
– Và xin chào…
Tiếng súng nổ lại vang lên. Tay Chanyeol buông thõng, làm rơi ra khẩu súng của Lý Gia Hằng mà gã vừa nhặt. Một lỗ sâu hoắm ngay nơi trái tim lan một màu đỏ.
Cuối cùng, cũng là chính cây súng này giết gã.
Gã nằm xuống ngay cạnh xác của hắn, nở nụ cười cuối cùng của cuộc đời, từ từ nhắm mắt lại.
Mùa đông năm ấy, máu chảy tràn, tuyết tan.
***
A/N: Viết từ tháng 12 năm ngoái, khất lần mãi rồi đến giờ mới hoàn thành được. Thôi thì tặng cho ngày Valentine.
Trong fic này, tình cảm của hai nhân vật không dám nói là tình yêu. Có thể đó là tình anh em, sự đồng cảm, hay là tình cảm giữa hai người cô độc bi thương giữa ngày tháng chiến tranh. Ờ chỉ vậy thôi.
Category để “!?” vì fic tùy vào cảm nhận của người đọc. Có người sẽ thấy nó nhẹ nhàng một cách điên rồ, có người sẽ thấy nó u ám ảm đạm. Có người cho là SE, và cũng có người cho là HE
Ai nhảy thuyền thì nhảy, thuyền ai chìm thì chìm. Mình đi tàu ngầm sợ gì =))))